935 lượt xem

Bạn gái chê tôi quê mùa khi gói đồ ăn thừa mang về

Chuyện xảy ra vào thứ Bảy tuần trước. Trong bữa ăn tối của tôi và bạn gái. Em nói rằng, thất vọng về cách cư xử của tôi…

Bạn gái tôi có gia cảnh bình thường, khá xinh xắn. Em đang là sinh viên năm thứ ba một trường đại học ở Hà Nội.

Dù gia cảnh không quá giàu có nhưng em khá sành điệu, bản thân em là người thích ăn ngon mặc đẹp. Em thường thích những chỗ ăn uống sang chảnh; thích đi du lịch; quần áo, điện thoại… đều phải mua ở những nơi có thương hiệu.

Vì em chưa đi làm, chưa có tiền nên mọi khoản đều do tôi chu cấp. Bản thân tôi là nhân viên IT của một công ty lớn. Thu nhập của tôi khá ổn nhưng tôi phải thay bố mẹ lo cho 2 em ở quê đang ăn học nên cũng không quá dư giả.

Bạn gái chê tôi quê mùa khi gói đồ ăn thừa mang về
Ảnh: Đức Liên

Vì vậy tôi thường xuyên bị bạn gái trách móc. Em nói rằng, bạn em được người yêu mua cho cái nọ, cái kia còn từ khi quen tôi, em chẳng nhận được món quà nào giá trị.

Em còn nói, bạn trai của bạn bè em đều có ô tô trong khi tôi đi lại bằng chiếc xe máy đã cũ. Họ thường đi du lịch, check in ở những nơi sang chảnh…

Sợ người yêu tủi thân, tôi cũng ra sức chiều lòng em. Nhưng dường như những cố gắng của tôi không được em nhìn nhận. Giữa chúng tôi vẫn luôn là một khoảng cách không bao giờ rút ngắn được…

Mâu thuẫn của chúng tôi ngày càng nhiều. Hôm thứ Bảy tuần trước, kỉ niệm 6 tháng quen nhau, em muốn làm một điều gì đó thật đặc biệt. Vì vậy tôi mời em đi ăn tối. Để tránh làm em phật ý, tôi chọn một nhà hàng khá nổi tiếng.

Hôm đó, em trang điểm và ăn mặc lộng lẫy, trông rất xinh đẹp. Đi với người yêu như vậy, tôi cũng rất đỗi tự hào.

Khi chúng tôi vào nhà hàng, em gọi món mà không cần nhìn giá. Em gọi rất nhiều món. Khi phục vụ bê món ăn lên, em không ăn vội mà ra sức chụp ảnh để đăng lên face.

Ảnh em đăng lên, nhận được “cơn mưa” lời khen từ bạn bè. Tuy nhiên, bức ảnh đó em không hề nhắc đến tôi.

Em gọi nhiều nhưng ăn khá ít với lý do ăn nhiều sợ béo. Nhìn bàn toàn thức ăn để thừa tôi thấy thật lãng phí. Tôi cố gắng ăn nhiều nhưng không xuể. Buổi ăn tối, em tỏ ra rất hài lòng. Sau đó, chúng tôi dự định đi uống cà phê ở một quán mà ngày xưa chúng tôi quen nhau lần đầu tiên.

Tuy nhiên gần cuối bữa tiệc kỷ niệm, nhìn đồ ăn thừa rất lãng phí nên tôi muốn mang về. Tôi nói với người phục vụ là muốn đưa đồ về nên họ biết ý mang cho tôi mấy hộp để đựng.

Nhân viên nhà hàng cũng khéo léo lấy phần đồ ăn thừa vào hộp cho tôi. Phải mất 4 chiếc hộp mới đựng hết số đồ thừa đó.

Sau đó, tôi đưa đồ thừa ra quầy và thanh toán tiền ăn bữa tối. Đúng như tôi dự đoán, bữa ăn có giá lên đến 3 triệu đồng cho 2 người.

Người yêu tôi tỏ vẻ không vui. Khi tôi chuẩn bị ra lấy xe để chở em sang quán cà phê thì em vùng vằng. Tôi không hiểu nhưng em nhất định không nói. Cuối cùng, em giận dỗi vẫy taxi đi về bỏ lại tôi với chiếc xe máy và nỗi hoang mang.

Đêm đó, tôi nhắn tin, gọi điện nhưng em không thèm đáp lại. Đến nửa khuya, em mới mở lời rằng, tôi làm em mất mặt. Việc “Mất mặt” của tôi là lấy đồ ăn thừa mang về, không chịu tip tiền cho nhân viên phục vụ…

Em nói, vào nhà hàng sang chảnh, ăn mặc lồng lộn mà tôi tính toán, tiếc cả chút đồ ăn thừa như thế là “kém sang”. Biết tính tôi chi li, hà tiện như vậy, ngay từ đầu em đã không quen để tránh sau này kết hôn, tôi lại “đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành”.

“Đi nhà hàng sang, anh phải tip cho nhân viên. Nhìn ánh mắt của nhân viên khi anh xin hộp mang đồ ăn thừa về, em cảm thấy vô cùng xấu hổ”, em đã nói vậy.

Tôi chia sẻ rằng, việc lấy đồ ăn thừa là hết sức bình thường. Đó là số tiền mình bỏ ra, mình có quyền được mang về nhưng em không đồng tình.

Mấy nay em vẫn giận dỗi, có lẽ nào tôi đã quá cố chấp khi níu giữ mối tình này?